Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Cho Em

Cho em tựa vào vai anh một ngày, một ngày cuối năm thôi
Rồi ngày mai sẽ lại là ngày mới
Em sẽ thấy mình bình yên trong thời khắc cuối
Và thấy anh luôn là điểm tựa của đời em
Để bỏ lại sau lưng những bon chen, những hơn thua, được mất
Mà cả năm đã ma mị tất bật rồi …

Cho em tựa vào vai anh một ngày, một ngày cuối năm thôi
Rồi ngày mai sẽ lại là ngày mới
Mọi lo toan chất chồng ngày đi tới
Sẽ không còn oằn nặng gánh vai em
Và bình yên từ vai anh vững chãi
Mà một đời em mơ ước chỉ thế thôi … 

Cho em tựa vào vai anh một ngày, một ngày cuối năm thôi
Rồi ngày mai sẽ lại là ngày mới
Nghen anh!

31/12/14



Một Chuyến Đi

Đà Lạt một ngày đầu tháng 12, vội vàng chẳng có đủ thời gian, chạy như chưa bao giờ được chạy.
Thương người một người lạnh cóng vẫn ráng chở mình đi... Mình cứ í ới, chỗ này đẹp, chỗ kia đẹp, anh cho em chụp cái nha.. rồi cứ toét miệng cười, cái cười cầu tài của mình không biết có làm anh bớt mệt không nhưng cứ chụp hình là mình quên hết... hihi... Cám ơn anh thật nhiều, Người Đàn Ông Vừa Kịp Đến ...



Langbiang điểm đến đầu tiên 


Nhìn xuống suối vàng


Còn đây là suối vàng


 Lên Đà Lạt nghe các bài hát về Làng Cù Lần của Văn Tuấn Anh tại làng Cù Lần mới đã làm sao :D



Chưa hết đâu nha còn có bài hát Thằng Cù Lần 







Hoa Mua


Ấn tượng nhất là cây hoa Mua, tuyệt đẹp


Ngôi nhà được mô tả trong bài hát và câu chuyện về chàng Cù Lần 


Chợ bán đồ lưu niệm chụp từ trên cao xuống







Trên đường đi Hồ Tuyền Lâm

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Ghen

Anh ơi!

Đâu phải em không biết ghen
Là em ghen không ồn ào như những người đàn bà khác
Ghen 
Em lặng thinh tìm cho mình góc nhỏ tịnh yên
Và tự soi mình xem có điều gì chưa đủ
Hay có khe hở nào đã lỡ để quên
Không phải em không biết gọi thành tên
Hay không biết đánh vần cho tròn vành rõ chữ
Ghen
Là em ghen theo cách của riêng mình
Đem tạo hình trong từng câu chữ
Không ồn ào, không náo nhiệt, không chua ngoa …
Ghen
Em vẫn dịu dàng, vẫn yêu anh, em vẫn là em
Học cách lặng thinh đợi bình minh tươi sáng 


Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Sài Gòn mưa và em nhớ!



Anh,
Em rất sợ những ngày cuối tuần, không có anh, không có con bên cạnh, dù nửa buổi chiều mình đã trò chuyện trên zalo ... em muốn nói với anh thật nhiều thật nhiều mà lời cứ ứ nghẹn...nỗi nhớ cứ che lấp hết những điều em muốn nói...

Cuối chiều
Nơi khoảng sân nhỏ tận lầu 3 em thuê bên Gò Vấp, nhìn mặt trời dần chìm xuống, từ hướng sân bay, một chiếc vừa cất cánh lên làm em lại nhớ ngày anh đi... nghe chông chênh một khoảng đời...
Chợt nhớ câu nói của anh "Nếu cạp đất ăn được, anh muốn mỗi ngày đều ở bên 2 mẹ con" ... Lần này anh đi bao lâu thì về em cũng không biết nữa ... chỉ biết đợi thôi.

Tối nay, Sài Gòn mưa rả rích
Tầng dưới, gia đình chủ nhà tíu tít bên mâm cơm nghe ấm cúng lạ. Lại nhớ bữa cơm chiều em làm cho anh và con ...
Giờ này một mình trong căn phòng nhỏ, em loay hoay chưa biết làm gì cho cạn ngày ngoài việc học, nhớ anh và con...
Sài Gòn mà mưa rả rích thì đáng sợ lắm ... nhốt con người ta vào nỗi nhớ, cái nhớ cũng ẩm ương xanh xao trong những ngày cuối năm...

Sài Gòn mưa và em nhớ!

(Giờ em lại thì thầm bài Nỗi Nhớ của Phú Quang)

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Anh

Anh!
Gần nửa năm qua là khoảng thời gian mà buồn vui đều có đủ, lẫn cả ngọt bùi và đắng cay. (Em tin anh là người tinh tế nên biết rõ)

Anh!
Em đã lâu, rất lâu rồi, ký ức vẫn chưa phai màu vậy mà nhờ anh, em đã đủ dũng khí bước lên sân khấu nhỏ để hát, để thả mình vào ca khúc RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG, hát cho anh nghe đêm hôm ấy, dù chưa phải là hay như ngày xưa...

Anh!
Có bao nhiêu lần anh bảo em đàn hay thổi harmonica cho anh nghe nhưng chưa bao giờ em làm anh vui vì điều đó, duy chỉ có hát là em làm được thôi... Xin lỗi anh, mai này em sẽ nói anh nghe vì sao nếu như anh còn muốn biết...

Anh!
Em tặng anh cây đàn là 1 trong 3 thứ em quí nhất, quà sinh nhật cho anh. Anh hãy chơi cho thật hay và sau này nếu có còn quay lại, khi đó em muốn anh đệm đàn cho em hát chứ không phải là ban nhạc Jazzkees ở DaLat Coffee House...

Anh!
Sáng nay, xếp hành lý cho anh mà lòng em thì ngổn ngang trăm mối, bao nhiêu lời muốn nói với anh, định nói với anh rồi em lại thôi ...
Thực ra, những gì cần nói thì em đã nói hết rồi, những gì là không còn có thể nói được nữa thì em cũng để nó dần trôi theo thời gian ... mai này rồi em sẽ quên đi điều đó...

Điều duy nhất cần giữ thì em giữ lại cho riêng mình như thể còn anh.

Anh!
Tiễn anh ra phi trường, em cũng chỉ lặng thinh, nói mấy chuyện vui cho anh vui, dặn anh giữ sức khoẻ rồi quay mặt lau vội giọt nước mắt vừa rơi xuống mà nghe sóng mũi cay xè.

Vì lần này đi đâu biết khi nào anh mới quay lại, xa quá xa...



Anh đi bình yên nhé!

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

Em muốn mình một lần nữa tin anh ...

Anh ơi!

Rồi một ngày em biết anh say nắng
Em dặn mình phải cố gắng lặng thinh
Dấu niềm đau đừng để dạ chùng chình
Nếu không thì niềm tin tan vỡ

Đàn ông nào cũng có lúc lầm lỡ
Em nhủ mình phải hiểu thế đó anh
Sống ở đời em đâu muốn cạnh tranh
Chỉ yêu anh bằng tình yêu son sắc 

Anh cũng biết tình yêu em bền chặt
Theo tháng năm trao gửi cho anh rồi
Em bây giờ đâu còn tuổi đôi mươi
Nên không thể so kè cùng lớp trẻ

Anh ơi anh, thời gian nào có lẽ
Đã thương em nhớ chặt dạ ghi lòng
Em không mong được đền đáp xứng công
Mà luôn nhớ gái có công chồng chẳng phụ

Mà anh ơi, thời gian trong vũ trụ
Không thể nào quay lại buổi ban sơ...

-------------------------------------------------------------------
Viết cho anh trong những ngày em hoang mang nhất, niềm tin em dành cho anh tưởng chừng như sụp đổ hoàn toàn... 







Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Nhớ con!

Nghe con gọi lòng mẹ đau quặn thắt
Cuộc mưu sinh chia cắt nửa tim mình
Đêm chùng chình ẩn hiện dáng hình con
Tìm hơi ấm trong khăn choàng của mẹ

Trời chuyển mùa nên đêm xuống thật lẹ
Con một mình nhớ mẹ gọi hư không
Cắn chặt môi nén nước mắt vào lòng
Mà nổi nhớ cứ dâng trào khoé mắt

Đêm trở giấc mẹ ruột gan như cắt
Choàng tỉnh rồi vẫn thấy bóng hình con
Lời ứ nghẹn không nói được cho tròn
Con thơ bé phải chịu nhiều vất vả

Mẹ đi xa như cánh cỏ bay lả
Nhớ ngoan hiền đợi mẹ buổi bình minh ...




Ngày cuối...

Cuối tháng mười câu thơ nào rớt lại
Mảnh trăng treo thăm thẳm cuối chân trời
Đêm rát buốt bàn tay nào vừa đến
Khoát lên vai chút hơi ấm sắp tàn

Đêm lạnh lùng thỏng thược chở ngày sang
Em trầm mình níu chút hương ngày cũ
Sợ mùa sang xoá hết chút hương tàn
Rồi chấp chới bơi trong miền ảo ảnh

Mà đâu hay sự sống đang bắt đầu
Thôi em đừng vật vã với đêm sâu
Tháng đã sang mùa cũng sẽ lên màu
Rồi bình yên cũng tìm về đầu ngõ

Phía chân trời rực đỏ một tương lai....






Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Nhắn anh

Anh

Anh cứ hờn cứ dỗi chuyện không đâu
Rồi quên mất rằng có một ngày nào đó
Em sẽ chẳng còn, nên lối về bỏ ngõ
Anh đi về sẽ lạc mất một bàn tay

Anh cứ hờn cứ dỗi nên đâu hay
Mình vô tình đẩy người yêu sang phía khác
Phía chông chênh ngày trở nên nhàn nhạt
Mà bàn tay với mãi chẳng thể gần

Xin anh đừng hờn dỗi rồi bâng khuân
Đừng nghĩ suy về những điều chưa từng có
Em yêu anh nên lời em rất tỏ
Chẳng bao giờ giận dỗi chuyện vu vơ

Chẳng bao giờ em muốn anh ngẩn ngơ
Về những điều chưa bao giờ em nghĩ đến
Nên từ nay anh thôi đừng như thế
Yêu em rồi anh biết phải làm sao ?!


Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

Sinh nhật bất ngờ



Chỉ là bữa ăn chiều vội vàng mà Duyen Nguyen đã làm cho cô thật sự rất cảm động... Bao nhiêu năm rồi vậy mà em vẫn nhớ, nhớ ngày 24.09, cái ngày mà có khi cô cũng quên mất luôn...
Đâu phải ở gần đâu, lặn lội từ Sài Gòn ra tận Phan Thiết chứ ít gì... Tình cảm này biết nói sao cho vừa Duyên Nguyễn ơi!





Một cái bánh nhỏ xinh, một bó hoa hồng thật dễ thương và trên hết là tình cảm của em và các bạn dành cho cô thật bất ngờ trong ngày sinh nhật sớm.
Có nói bao nhiêu lời cám ơn em và các bạn cũng không thể nào diễn tả hết cảm xúc trong cô lúc này 
Cho cô ôm em và các bạn một cái ôm thật lớn và thật chặt nhé!

 



Lãng đãng



4h45, người vẫn còn ê ẩm vì 39 độ - nóng - lạnh của đêm vẫn còn vạ vật trong người. Vậy mà, tự dưng muốn ngắm bình minh trên biển quá... 
Khoác thêm áo, tôi đi..


Vẫn là bãi cát ngày xưa hay ngồi mỗi sáng  biển có vẻ yên ả... tôi ngồi đợi bình minh... cảm giác rất bình yên, rất nhẹ nhàng như cái ngày xưa ấy... tuyệt!
Trời hừng sáng, cái vệt đỏ cam dần nhô lên, tôi vẫn háo hức đếm từng giây trôi qua để được ngắm trọn vẹn cái lòng đỏ của tự nhiên...thích 
Tự dưng lúc đó tôi bật cười, sao mình như trẻ con ... mà đúng chất của mình thật rồi... vui... 


Mặt trời đã nhô hẳn lên khỏi mặt nước, hắt những tia nắng đầu tiên của ngày cuối tuần lên vạn vật... Cái thực thể nhỏ bé của tự nhiên là tôi cũng thấy mình vui với cảm giác của ngày nhỏ... nhẹ nhàng và bình yên.. nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu...lắng tai nghe thanh âm của sóng ... thật thích.
Chợt nghĩ, nếu có anh và con lúc này thì ... còn gì bằng... tự dưng lại mơ, lại tự cười mình ... kéo cao cổ áo ... về thôi.

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Không đề



Anh!
Em rất muốn
Được một lần khóc trước mặt anh
Để em được dỗ dành như trẻ con khi hờn tủi
Để không phải mủi lòng rồi nuốt ngược vào trong
Em đâu muốn mình lặng lẽ giữa thinh không
Ngồi bó gối nghe giọt rơi buồn bã
Cũng đâu muốn mình thành người xa lạ
Nên muốn một lần nói hết để anh hay
Và muốn được chạm đến một bàn tay
Đặt lên má và nhờ anh lau hộ
"Giọt nước mắt này anh sẽ giữ lại đây!
Thế từ nay em thôi đừng khóc nữa
Có anh rồi hờn tủi gửi theo mây"

                    Ngọc Anh

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Đêm

Đêm
Lặng lẽ rơi 
Từng giọt từng giọt
Mặn đắng một vành môi


Đêm
Phủ lên em
Một màu đặc sánh
Anh nơi nào có hay?


Đêm
Được vùi sâu
Ngủ giấc bình yên
Với em là xa xỉ


Đêm
Rách toan ngực
Ngửa mặt trách ai
Trời cao nào có thấu?


Đêm
Vướn sợi buồn
Gỡ mãi chẳng ra
Sân ga nào cho em?


Đêm
Chùng chình đêm
Dốc ngược vào tim
Những lời ca rát buốt


Đêm
Lại từng đêm
Đặc quánh dội xuống
Em co ro một mình

Ngọc Anh


Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Đêm Thu



Đêm
Em lại tìm anh
Tìm trong cơn say
Tìm trong khúc ca ngày ấy 
Có nụ hôn
Sóng tóc
Bờ vai ...

Đêm
Nghiệt ngã
Hất tung em vào nỗi nhớ
Oằn lên nổi khát khao
Đêm cong cớn cợt đùa
Em trượt dài
Trong niềm thương nỗi nhớ

Đêm
Anh có hay?
Em tự chuốt mình say
Tìm anh trong mộng mị
Nồng nàng
Cháy bổng
Đam mê 
Đêm mùa thu cứ lê thê
Nên vầng trăng khuya mới gợi tình đến thế
Chở hết cả ngàn sao...

Đêm
Vầng trăng cứ vời vợi bay cao
Anh ở đâu?
Em lần tìm mãi
Trong giấc mơ
Em
Thương
Nhớ
Đến vô cùng … 


Đêm Thu 8/2014
 Ngọc Anh