Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Đơn giản Sài Gòn là Sài Gòn

"Có lần, bạn hỏi tôi rằng Sài Gòn có gì làm đặc sản mang về? Tôi lặng thinh.
Sài Gòn thì thứ gì cũng có, đặc sản tỉnh nào cũng có. Nhưng nói về đặc sản của thành phố, chắc chỉ có Bánh mì Sài Gòn là chết tên với mấy tiếng rao ra rả của mấy xe bánh mì đạp trên hè phố. Còn lại, Sài Gòn không có gì cả.
Nhưng có những thứ phải ở Sài Gòn mới thấy được. Như chuyện lên xuống xe ôm, nghe mấy chú xe ôm kể chuyện đời, chuyện người. Như chuyện đi ngoài đường khát nước thấy mấy bình trà đá miễn phí. Như cảm giác đi len vào những con hẻm Sài Gòn, nhìn Sài Gòn sống, Sài Gòn thở.
Sài Gòn có đủ mọi góc nhìn, từ cao đến thấp, từ sang đến nghèo, từ thành phố đến ngoại đô. Và cái cảm giác ăn một món ăn ở Sài Gòn, uống một ly cà phê đá vỉa hè ở Sài Gòn, trò chuyện ở công viên ở Sài Gòn. Những cái đó bạn không thể mang về được.
Và Sài Gòn sẽ ở lại trong bạn không phải bằng những món quà đặc sản, mà bằng ký ức về một thành phố bình dị nhưng tràn trề sức sống. Mà nói thiệt là chỉ cần nghe tiếng "Sài Gòn" thôi cũng thấy thương lắm rồi 
Phải không bạn?"
Sài Gòn đối với anh chẳng có gì để níu chân được, như anh từng nói, bởi lẽ anh không sống và hòa nhịp cùng nó, anh chỉ đến rồi đi như khách qua đường, hờ hững ... nên nó nhạt nhẽo. Vậy thôi!


Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Lời cuối

Chuyện chúng mình dừng lại ở đây thôi
Chắc có lẽ không cau trầu cưới xin hai họ
Lại thêm chuyện của người đàn bà nọ
Nên anh xem thường gọi hai tiếng “mày, tao”?

Em không dám nhận mình hiểu rộng học cao
Nhưng em biết rõ câu nào mình nên nói
Cũng chưa bao giờ dám buông lời gian dối
Oán giận người anh trút hết lên em

Chuyện ở đời đen trắng cứ nhá nhem
Em là vợ, là người tình, hay mẹ của con anh???
Chức danh nào dành cho em trọn vẹn nhất
Đã bao giờ anh nghĩ đến hay chưa?

Lời cạn rồi nên ngữ nghĩa cũng thưa
Em đem hết nén cho vừa tròn câu chữ
Về sau này trong mọi điều mọi thứ
Anh, nhớ dặn mình đừng giận quá mất khôn …

Ngọc Anh







Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

Cảm ơn vì chúng ta đã từ chối nhau

Cảm ơn vì chúng ta đã từ chối nhau
lúc cay đắng ấy chưa bắt đầu…
Chúng ta từ chối để người này nhìn người kia mà nước mắt không ngăn lại được một giây nào
cả thế gian như riêng mình cô độc
mình từng là… và giờ mình chỉ là một sợi tóc
rơi xuống trong lãng quên!
Cảm ơn vì chúng ta đã từ chối những bao dung đáp đền
không ai hiểu hơn bản thân mình vốn có
đòi hỏi được yêu thương trong khi mình giữ đôi tay như một đứa trẻ nhỏ
đang nắm chặt một phần quà…
Chúng ta không hoài nghi nhưng chúng ta biết mình có thể đi bao xa
những nửa đêm thấy giấc mơ ở ngoài ô cửa
rốt cuộc người bên cạnh mình hay cuộc đời ngoài kia mới đáng để thương nhớ
trong những năm tháng này?
Cảm ơn vì chúng ta đã từ chối được giãi bày
có những điều cần bình yên trong ký ức
chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nên đừng biến mình thành người chạy trốn
không có que kem nào không làm ê buốt
giữa ngày nắng chói chang…
Chúng ta cầm lên một thứ mà quá vội vàng
nghĩ từ đây sẽ tràn ngập tiếng cười nơi đuôi mắt
nhưng cũng vì ngây ngô nên yêu thương ấy chưa bao giờ đánh mất
những hồn nhiên và nước mắt
của chân thành…
Cảm ơn vì chúng ta đã từ chối nhau trong an lành!


Nguyễn Phong Việt


Nguồn: Phượt

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

Ngày bạn bè


Lần cuối cùng gặp anh là khoảng hơn nửa năm trước, ba anh em ngồi với nhau ở một quán quen. 

Anh vẫn vậy, vẫn vui như những lần trước, duy chỉ có một điều làm tôi phải nghĩ là anh nói những ngày tháng tới anh sẽ một mình rong ruổi cho những chuyến đi dọc dải đất hình chữ S. Tôi hỏi tại sao một mình? Anh cười và nói tại sao em một mình đi được mà anh thì không? Tôi cười, em khác, vì xưa nay em không có ai ràng buộc ... anh vuốt tóc tôi rồi nói với anh bạn còn lại, anh thấy không, đến giờ mà cô ấy vẫn nghĩ nhẹ nhàng ...

Rời Phan Thiết về Sài Gòn, công việc và nhiều điều xảy ra cho mình làm tôi cũng quên luôn cuộc trò chuyện của đêm cuối ấy. Sau này, có vài lần anh để lại tin nhắn hình ảnh một vài nơi anh qua trên zalo cho đến ngày tôi dừng không sử dụng zalo nữa thì anh cũng dừng liên lạc...

Cứ tưởng mọi chuyện cứ thế bình yên đi qua, rồi công việc buộc tôi phải dùng zalo trở lại thì tôi lại tiếp tục nhận được những hình ảnh đẹp của anh. Tuyệt nhiên không có lời nói nào cả, chỉ toàn hình là hình và chú thích thôi.

Hai ngày trước, anh gọi cho tôi, anh luôn gọi vào những thời điểm mà tôi không ngờ được, hỏi thăm tôi thế nào, vẫn cái giọng nhẹ nhàng, chầm chậm nhưng lần này tôi nghe có vẻ nặng hơn, hình như có chuyện không vui. Thật vậy, vợ chồng anh ly hôn, Ngỡ ngàng, tôi chỉ biết im lặng ... rồi tắt máy.

Nửa khuya, đang làm thiết kế cho khách thì nhận được tin anh gửi, Có lẽ phận số em và anh sinh ra là để phải nhận lấy những điều đó. Lúc đó, tôi chỉ trả lời anh rằng em khác anh là duyên đã hết, nợ không còn nên vợ chồng em ly hôn và bọn em vẫn là bạn của nhau.

Tôi biết anh buồn rất nhiều, biết anh phải cố gắng để giữ cuộc hôn nhân của mình không vỡ trong suốt nhiều năm qua, tôi cũng biết anh vẫn còn thương tôi và hơn nữa anh lúc nào cũng nghĩ là nợ tôi một lời xin lỗi vì ngày đó anh lặng lẽ rời xa tôi rồi cưới vợ mà không có lấy một lời giải thích ...

Mười tám năm sau tôi mới hay, ngày đó ba tôi gọi anh đến nhà và yêu cầu anh rời xa tôi...

Giờ là hai mươi năm rồi còn gì, Vợ chồng anh cũng ngót ngét chừng đó năm cùng nhau. 
Và tôi, hai mươi năm qua tôi cũng sống cuộc đời của mình ... và tin nhắn cuối cùng chuyển đi cho anh, em bây giờ chỉ mong mình bình an đi hết phần đời còn lại bên cạnh con của mình và tin rằng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau anh à...

Bên kia không có tin nhắn phản hồi...
-----------------------------------
Viết cho ngày friend's day



Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016

Xuân

Khởi đầu lại sau những ngày đã qua...
Tinh khiết như Mai
 Ửng hồng như Đào








Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Duyên

Để sang một bên những lời khuyên của bác sĩ, cô quyết định giữ lại bé con cho mình.

37 tuần mang thai là thì ngót ngét 30 tuần cô phải thường xuyên đối mặt với những cơn đau, phải chuyền máu, chuyền hồng cầu lắng, phải làm đủ các xét nghiệm, hồ sơ khám dày cộp, bác sĩ các khoa nhẵn mặt cô, họ cũng ái ngại cho sức khỏe của cô và lo lắng vì lần nào đến viện cô cũng chỉ có một mình.

Một mình từ bao nhiêu năm nay, nên đi đâu, làm gì cũng một mình, cô cứ tưởng mình đã quen. Nhưng hình như khi nó vượt quá cái ngưỡng chịu đựng thì mọi việc vượt qua tầm kiểm soát. Khi phát hiện mình có những dấu hiệu của bệnh trầm cảm, cô đã gọi cho anh, nói với anh mọi điều, mong anh giúp cô vượt qua tất cả, anh đã gửi tài liệu, hướng dẫn cô qua mail, động viện cô cố gắng ra ngoài cùng bạn bè, tìm vui trong sở thích nhiếp ảnh, khơi gợi cho cô trở lại với công việc mà cô từng theo học,... cứ vậy đều đặn mỗi ngày anh gửi cho cô 1 cái mail thăm hỏi động viên, nâng đỡ tinh thần giúp cô vượt qua ...

Rồi cũng đến ngày con chào đời, trải qua 2 giờ trong phòng phẫu thuật, sinh con và bóc tách khối u ... Anh ở xa rất xa, hay tin cũng gửi lời chúc phúc, 2 người bạn thân nhất của cô cũng được anh báo tin mừng mẹ con cô đã vượt qua khó khăn dù chỉ có 1 mình, không người thân bên cạnh... 3 người họ, 1 ở Mỹ, 1 ở Úc và 1 ở Pháp... họ hẹn ngày cùng về để mừng cô và con trai bình an ....

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ bình an ở những ngày tháng tới,vậy mà, sinh con được 2 tuần, cô lại phải đối diện với những lời nói cay nghiệt từ một ngưởi đàn bà mà cô từng nghĩ, biết đâu sao này cô có thể trò chuyện được ... cô thấy mình chết lặng, mọi cố gắng thêm 1 lần nữa vỡ tan... cô lại 1 lần nữa nhập viện trong trạng thái uất ức không nói được gì... Chỉ là không hiểu được, chị cũng từng sinh con cũng trải qua những vất vả của 1 người mẹ đơn thân ...sao lại nhẫn tâm đến vậy..

Cũng may là 3 người bạn thân thương nhất về vừa kịp lúc... 

Anh đã nói với cô, em bỏ qua hết mọi chuyện đi, đừng quan tâm đến họ làm gì, cũng như em từng nói với anh là khẩu nghiệp lớn lắm, ai gieo người đó nhận, giữ sức khỏe để lo cho con và sống cho thật tốt là được. Những đứa trẻ không có bố bên cạnh biết đâu lại được phúc phần từ điều mà ta không ngờ trước em à.
Có lẽ vậy, cô và con nhận được nhiều phúc phần từ những người bạn thân thương, từ những người bạn chưa 1 lần gặp nhau ngoài đời... cuối cùng rồi cô cũng lấy lại được cân bằng trong cuộc sống...
------------------------------------
Một tình bạn đẹp, là biết nâng đỡ tinh thần cho nhau và sống hết mình vì tình bạn đó. Cô là người may mắn có được điều kỳ diệu này ...