Thương tặng Tini và 
con trai của 
mẹ...
Mùa đông, bầu trời như 
thấp hơn và mau tối hơn.
Chiều, mọi người trong 
phòng tôi rộn ràng cho đên Giáng Sinh xuống phố.
Vừa thăm mộ Sơ Lan về là 
tôi vội vàng đi lễ đầu cho kịp giờ hẹn với ông già Noel mà tôi chưa biết mặt (đăng kí qua trung tâm mà). Hơn nữa, ngày hẹn gặp nhau trước tôi bận việc nên 
không đến được, chỉ biết là ông già Noel nào cũng giống nhau ở cái vẻ ngoài đáng 
yêu. À! Nhiệm vụ của tôi là tháp tùng ông già Noel đi phát quà cho trẻ em đường 
phố. Lòng tôi nôn nao đến lạ, có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt 
động này, dù là thường ngày tôi vẫn làm công việc của một giáo dục viên đường 
phố.
“Ngọc Anh phải không?” Có 
tiếng gọi khi tôi đang loay hoay tìm chỗ để xe. Tôi quay sang: “Là em đây! Nhưng 
sao “Ông” biết mà gọi?” Ông già noel cười rung hàm râu trắng “Chẳng phải chúng 
ta thoả thuận là Bảo Anh mặc áo trắng để “ông” nhận ra sao?!” Tôi chỉ biết cười 
mà không nói gì … Này nhé! Ông già Noel của tôi vừa cao vừa rất … “đẹp lão” lại 
mang thật nhiều quà trong chiếc bao có buộc dây nơ hồng thật xinh, sợ tôi không 
chen lấn được với lũ lượt xe là xe, ông già Noel trở thành tài xế, tôi lại có 
nhiệm vụ vác bao quà trên vai. 
Đến điểm hẹn, đã thấy bọn 
trẻ háo hức đợi, không biết chúng đến từ khi nào, chắc phải đến sớm lắm … Ôi, 
hình ảnh bọn trẻ sao giống tôi của ngày xưa quá! Chỉ khác là tôi của ngày xưa 
lúc còn ở trại trẻ mồ côi, cứ đến đêm Giáng sinh, đợi tôi đi ngủ là sơ Lan lại 
đặt vào bên trái chiếc giầy của tôi một gói quà rồi mang giấu đi. Sáng hôm sau 
thức dây, với một bàn chân trần lành lạnh, tôi háo hức đi tìm chiếc giầy còn lại 
của mình, và lần nào cũng vậy, tôi luôn tìm được chiếc giầy của mình bên cạnh lò 
sưởi cùng gói quà của sơ … Chợt giật mình với cái huých tay của ông già Noel: 
“Đi thôi nào, làm gì mà Ngọc Anh đứng thẩn người ra vậy”? … Tôi bước theo ông già 
Noel với bao cảm xúc lẫn lộn…  
“Chị ơi, ông già Noel đến 
phát quà cho tụi em phải không?”… “Ông già Noel hiền như ông bụt ấy”… “Ông già 
Noel tuyệt vời!” … bọn trẻ ríu rít thật đáng yêu, tôi thấy lòng mình ấm lại… Vậy 
là tôi đang thực hiện lời hứa với Sơ Lan. Bọn trẻ cứ thế quấn quýt quanh tôi và 
ông già Noel, tôi cười, ông già Noel cũng cười, mọi mệt nhọc dường như không còn 
nữa… Tôi vui cùng niềm vui của bọn trẻ; ở đó, tôi như gặp lại chính mình của 
những năm về trước, thật yên bình … Bất chợt, mắt tôi dừng lại dưới hiên nhà bên 
kia, thằng Nhóc với đôi vai nhỏ run lên theo từng cơn gió, nó cố thu người lại 
trong chiếc áo mỏng tanh. Có lẽ đợi lâu quá nên nó thiếp đi dưới hiên nhà ấy. 
Tôi bước lại gần, dường như thằng Nhóc đang mơ, tôi nghe nó khẽ gọi “mẹ ơi, đừng 
đi!”… Tôi chạnh lòng đặt tay lên mái tóc xơ cứng vì bụi đường của nó, thằng Nhóc 
giật mình, hình như có giọt nước mắt còn xót lại ở khoé mi, thằng Nhóc tỉnh giấc 
mơ. Đưa bàn tay nhỏ hãy còn lem luốc lên mặt tôi, nó bảo: “Chị đừng khóc, em sẽ 
ngoan mà …” Chìa gói quà cho nó, ông già Noel mỉm cười, mắt nó long lanh … Tôi 
hỏi nó: “Em ước điều gì trong đêm nay?” Ngước mặt lên trời nó chỉ vào ngôi sao 
sáng nhất mà nói gọi là ngôi sao may mắn của mình – ngôi sao mà mỗi đêm nó đều 
tìm kiếm trên bầu trời chi chít sao ấy, nó khẽ nói: “Ước gì em có ba mẹ, chỉ 
trông đêm nay thôi cũng được …” Tôi ôm Nhóc vào lòng, thấy mắt mình nhoè đi, 
không gian như chùng xuống …
Ông già Noel buông mũ 
“Nhóc ơi, về với anh nha!” Tôi tròn xoe mắt, là anh đó sao … Cái sẹo dưới chân 
tôi kia là dâu tích của lần đụng xe tháng trước mà thủ phạm là ông già Noel đêm 
nay … Anh dịu dàng “Xin lỗi đã làm Ngọc Anh đau” … Trong đêm tôi thấy mắt ông già 
Noel có sương …
Thằng Nhóc là hình ảnh của 
tôi ngày xưa, còn anh là hiện hữu của Sơ Lan ngày ấy. Nếu không có sơ, tôi đã 
không có như ngày hôm nay. Cám ơn sơ đã trao cho con lòng nhân ái, biết bao dung 
và dang tay với những mảnh đời bất hạnh, cám ơn sơ đã cho con cuộc sống này 
…
Giờ đây, tôi, anh và thằng 
Nhóc, cả ba dưới một mái nhà. (Và bạn biết không?) Cả ba chúng tôi đều là những 
đứa trẻ mồ côi.