Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

1.8

Thời gian qua, những buồn tủi, những dồn nén, những khổ đau và cả bế tắc trong cuộc sống làm mình dần rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần...

Làm gì cũng 1 mình, đi đâu cũng 1 mình, cứ nghĩ là đã quen rồi nhưng không phải vậy ...
Cũng may là có các con bên cạnh làm mình vững vàng hơn ...
Cũng may là mình kịp tìm đến với 1 lớp Thiền cơ bản để thấy tâm trí bình yên hơn sau những gì đã đi qua và biết chấp nhận những cái đang đến dù biết trước là rất đau buồn ...
Bình tĩnh sắp xếp lại cuộc sống như đã từng làm cách đây vài năm, viết tất cả những gì cần thiết vào cuốn sổ tay nhỏ cho các con và một phần viết cho anh...

Vậy là đã xong, khép lại những bão giông cho mùa đi qua thật nhẹ nhàng...
Cám ơn con trai đã luôn bên mẹ suốt thời gian qua như một người đàn ông trưởng thành, và mai này con cũng sẽ là chỗ dựa cho em ...
Cám ơn anh - Người đàn ông vừa kịp đến ... 



Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Lưng chừng một ngày mưa

Sài Gòn mùa này hay mưa, làm lòng người cũng ẩm ương xanh xao khi mùa về đầu ngõ. Xếp lại một phần lo toan trong thời gian qua để có thể bình an ở những ngày cuối tháng bảy, ngồi nghe một vài bản nhạc trong quán cà phê chợt nhớ mình cũng từng mê đắm ôm đàn say xưa hát, chạnh lòng nhớ cái ngày xưa...
Sài Gòn mùa này hay mưa, nên thỉnh thoảng vẫn gợi cho mình nhớ một khoảng trời ... ừ thì nhớ, chứ có ai cấm đâu, nhưng cái nhớ cũng dừng lại ở lưng chừng kỷ niệm... Tự cười một mình với kỷ niệm vẹn nguyên... Đó là hạnh phúc.
Sài Gòn mùa này hay mưa, nên chiều tiễn anh đi em trở về cũng ướt đẫm trong mưa ... 



Cà phê Khoảng Lặng ngày mưa
Ngồi nghe thương nhớ giữa trưa giao mùa