Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Nhớ con!

Nghe con gọi lòng mẹ đau quặn thắt
Cuộc mưu sinh chia cắt nửa tim mình
Đêm chùng chình ẩn hiện dáng hình con
Tìm hơi ấm trong khăn choàng của mẹ

Trời chuyển mùa nên đêm xuống thật lẹ
Con một mình nhớ mẹ gọi hư không
Cắn chặt môi nén nước mắt vào lòng
Mà nổi nhớ cứ dâng trào khoé mắt

Đêm trở giấc mẹ ruột gan như cắt
Choàng tỉnh rồi vẫn thấy bóng hình con
Lời ứ nghẹn không nói được cho tròn
Con thơ bé phải chịu nhiều vất vả

Mẹ đi xa như cánh cỏ bay lả
Nhớ ngoan hiền đợi mẹ buổi bình minh ...




Ngày cuối...

Cuối tháng mười câu thơ nào rớt lại
Mảnh trăng treo thăm thẳm cuối chân trời
Đêm rát buốt bàn tay nào vừa đến
Khoát lên vai chút hơi ấm sắp tàn

Đêm lạnh lùng thỏng thược chở ngày sang
Em trầm mình níu chút hương ngày cũ
Sợ mùa sang xoá hết chút hương tàn
Rồi chấp chới bơi trong miền ảo ảnh

Mà đâu hay sự sống đang bắt đầu
Thôi em đừng vật vã với đêm sâu
Tháng đã sang mùa cũng sẽ lên màu
Rồi bình yên cũng tìm về đầu ngõ

Phía chân trời rực đỏ một tương lai....






Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Nhắn anh

Anh

Anh cứ hờn cứ dỗi chuyện không đâu
Rồi quên mất rằng có một ngày nào đó
Em sẽ chẳng còn, nên lối về bỏ ngõ
Anh đi về sẽ lạc mất một bàn tay

Anh cứ hờn cứ dỗi nên đâu hay
Mình vô tình đẩy người yêu sang phía khác
Phía chông chênh ngày trở nên nhàn nhạt
Mà bàn tay với mãi chẳng thể gần

Xin anh đừng hờn dỗi rồi bâng khuân
Đừng nghĩ suy về những điều chưa từng có
Em yêu anh nên lời em rất tỏ
Chẳng bao giờ giận dỗi chuyện vu vơ

Chẳng bao giờ em muốn anh ngẩn ngơ
Về những điều chưa bao giờ em nghĩ đến
Nên từ nay anh thôi đừng như thế
Yêu em rồi anh biết phải làm sao ?!