Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Ngỡ


Khát khao ca mt ngườđang mang trong mình mm sng được kết tinh t tình yêu mà cô dành cho anh..nó làm cô hnh phúc vô cùng nhưng hnh phúc vt xa tm tay khi nghe bác sĩ khuyên hãy b đa bé đi đ có th bo v tính mng cho mình, cô gn như gc ngã, tay cô níu cht cnh bàn như mun trn an mình..mà ngoài tri thì mưa tm tã.. cô dt xe đi mc cho mưa bt vào mt rát but. Cô khát khao có đa tr này hơn bao gi hết vì cô yêu anh, yêu rt nhiu... anh có biết..
Quyết định nói với anh là cả 1 khó khăn đối với cô vì tận sâu trong đáy lòng cô hiểu, nếu mất  đứa bé này, cô cũng sẽ không còn anh bên cạnh.. bỗng dưng mắt cô cay xè..
Từ ngày quen anh, cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh, chưa bao giờ để anh thấy cô buồn.. vì cô yêu anh nên lúc nào cũng muốn anh vui..
Ngày trước anh bệnh nhập viện mà cô không liên lạc được nên tối nào cũng cầu nguyện mong anh được bình an, những đêm đó nước mắt cô chảy dài vì lo lắng .. mấy ngày sau anh ra viện mới gọi cho cô nói anh bị bệnh.. lúc nói chuyện với anh cô đã cố gắng giữ thật bình tĩnh.. vậy mà vừa ngắt máy xong là nước mắt cô cứ rơi .. cô mừng và hạnh phúc vì anh bình yên trở về.. Chưa bao giờ cô khóc trước mặt anh..
Và hôm nay, khi nói chuyện với anh về đứa bé buộc phải bỏ, cô cũng đã làm thế, rất bình tĩnh dù cả buổi chiều khi biết tin cô đã khóc rất nhiều..
Ngày cô vào viện để làm cái việc mà cô không muốn.. cô cứ nấn ná, dằn co mãi với chính mình vì cô không muốn mất đứa bé này, hay là về thôi, cô không bỏ nó được.. Bs nói mãi cô mới kí vào tờ cam kết mà nước mắt chảy dài...
Thế là hết sao? Đơn giản đến không ngờ!
Vậy là anh đã không gọi hay nhắn tin thăm cô từ hôm ấy dù cô đã gửi tin cho anh..