Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

Đời

Tất bật, bon chen để làm gì?
Ngày đi, tháng tới tóc điểm hoa
Sân si, oán hận sầu lên phiến
Ngẫm lại còn chi một chữ đời

Ích kỷ, hờn ghen cũng thế thôi
Rát dạ, tàn canh có được gì
Yêu thương mang trao không mộng mị
Chỉ còn lại ta với hư không

Một bàn tay vỗ nát thinh không
Chỉ nghe tiếng vút xước ngang lòng
Nheo đuôi con mắt nhìn trần thế
Có nhìn được không một tấm lòng?

1/2015

Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

Nấu cho nhau một bữa ăn bình thường!

Chỉ là nấu cho nhau một bữa ăn, một bữa ăn bình thường là đã đủ cho những gì mình vẫn gọi tên nhau - yêu thương
Khi người này choàng tay ôm lấy người kia từ phía sau trong căn bếp vẫn hình dung
cọ sát vành tai để biết cuộc đời này ước mơ giờ chỉ cần là thế...
một nụ hôn dài nói được nhiều hơn cả một quãng đời thương nhớ
những ngón tay đan xen vào nhau nhiều hơn không biết bao nhiêu lời hứa
về cạnh bên!

Trong căn bếp đó chúng ta sẽ bắt đầu một hành trình
học cách chăm sóc người này từ những món ăn đơn giản
thêm một chút ớt cay hay nêm cho vừa từng hạt muối mặn
chúng ta hiểu về bình yên nên không còn sợ những chát đắng
nếu lỡ tay đôi lần

Trong căn bếp đó người này sẽ rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn
để thấy những giấc mơ chẳng quá xa xôi như đã từng lầm tưởng
để thấy một niềm tin sẽ kéo dài hơn định mệnh
để thấy những tiếng cười thật sự là tiếng cười chân thật
để thấy mình cuối cùng cũng đi qua được thử thách
để được bắt đầu

Khi người kia gắp cho người này một đũa thức ăn từ chén của nhau
yêu thương đó không thể tính bằng ngày bằng tháng
để ngồi cạnh nhau bên một chiếc bàn, lòng mình đã từng bão giông vô hạn
từ bỏ một chọn lựa ngày nào và yên tâm với một chọn lựa khác
một chọn lựa xứng đáng
vì trái tim
Ở ngoài kia, cuộc đời có bình lặng hay vẫn đau đáu những niềm riêng
ở ngoài kia, cuộc đời có trách chúng ta sống vì những thương yêu ích kỷ
ở ngoài kia, cuộc đời có từ chối chúng ta như thể chúng ta cạn nghĩ
ở ngoài kia, cuộc đời có xem thường hay bao dung thì cứ tự quyết định lấy
chúng ta không cần

Vì trong căn bếp này chúng ta đang nấu những bữa ăn
những bữa ăn mà có khi cả đời người chẳng mấy ai ăn được
chỉ là một tô canh, một đĩa rau, một phần cá thịt
ăn vì niềm vui được nhìn thấy nhau qua từng nét mặt
ăn vì yêu thương

Chỉ đơn giản là, người kia nấu cho người này những bữa ăn bình thường
và người này rửa chén cho người kia sau mỗi bữa ăn...

Nguyễn Phong Việt


18 năm để gọi là những gì cho yêu thương, với một bữa cơm anh tự vào bếp nấu...
18 năm gặp lại chỉ để nói với nhau những điều chưa kịp nói, rằng sau hôm đó anh đã rất ghét em, rất là ghét em mà nhiều năm sau anh mới hiểu được mình đáng bị như vậy và không còn ghét em nữa.

18 năm chỉ với một mong muốn là nấu cho em 1 bữa cơm rất đỗi bình thường, giờ anh đã làm được rồi, cám ơn em rất nhiều.

Còn em, sau cái ngày hôm đó, để anh đi về mà không nói thêm một lời nào nữa, không một giọt nước mắt nào rơi trong nhiều năm kế tiếp...

Cho đến khi giọt nước mắt chạm được xuống lòng bàn tay thì cũng là lúc em dần quên anh...

18 năm sau gặp lại, anh hỏi em ngay bây giờ em nghĩ gì, em nói mình chẳng nghĩ gì cả... quá khứ dù có buồn đến mấy thì em vẫn phải sống cho tương lai, nên với em không có khái niệm giá như hay tiếc nuối...

18 năm sau gặp lại, anh nói em vẫn như xưa, vẫn dịu dàng mà đầy ẩn ý, em vẫn là em ...

Dạ, em vẫn là em anh à!