Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Anh

Anh!
Gần nửa năm qua là khoảng thời gian mà buồn vui đều có đủ, lẫn cả ngọt bùi và đắng cay. (Em tin anh là người tinh tế nên biết rõ)

Anh!
Em đã lâu, rất lâu rồi, ký ức vẫn chưa phai màu vậy mà nhờ anh, em đã đủ dũng khí bước lên sân khấu nhỏ để hát, để thả mình vào ca khúc RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG, hát cho anh nghe đêm hôm ấy, dù chưa phải là hay như ngày xưa...

Anh!
Có bao nhiêu lần anh bảo em đàn hay thổi harmonica cho anh nghe nhưng chưa bao giờ em làm anh vui vì điều đó, duy chỉ có hát là em làm được thôi... Xin lỗi anh, mai này em sẽ nói anh nghe vì sao nếu như anh còn muốn biết...

Anh!
Em tặng anh cây đàn là 1 trong 3 thứ em quí nhất, quà sinh nhật cho anh. Anh hãy chơi cho thật hay và sau này nếu có còn quay lại, khi đó em muốn anh đệm đàn cho em hát chứ không phải là ban nhạc Jazzkees ở DaLat Coffee House...

Anh!
Sáng nay, xếp hành lý cho anh mà lòng em thì ngổn ngang trăm mối, bao nhiêu lời muốn nói với anh, định nói với anh rồi em lại thôi ...
Thực ra, những gì cần nói thì em đã nói hết rồi, những gì là không còn có thể nói được nữa thì em cũng để nó dần trôi theo thời gian ... mai này rồi em sẽ quên đi điều đó...

Điều duy nhất cần giữ thì em giữ lại cho riêng mình như thể còn anh.

Anh!
Tiễn anh ra phi trường, em cũng chỉ lặng thinh, nói mấy chuyện vui cho anh vui, dặn anh giữ sức khoẻ rồi quay mặt lau vội giọt nước mắt vừa rơi xuống mà nghe sóng mũi cay xè.

Vì lần này đi đâu biết khi nào anh mới quay lại, xa quá xa...



Anh đi bình yên nhé!