Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Thăm anh chiều thu vắng

Em dự tính chiều mai mới lên thăm anh, nhưng mai em không đi được, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, em vội lên thăm anh...

20 năm, không năm nào em bỏ quên anh, cứ lặng lẽ lên với bó cúc vàng, dịu vợi trong chiều nhạt nắng.

Ngọn đồi nơi anh nằm bảng lãng như có khói cho em cảm giác như anh đang bước cùng em, bình yên đến lạ kỳ.

Đặt bó hoa vào căn nhà nhỏ nơi anh nằm đó, thắp cho anh nén hương, lần nào nước mắt em cũng rơi dẫu chẳng bao giờ muốn, vậy mà vẫn không khác được ...

Lần này, em mang theo đàn và muốn hát lại bài hát năm xưa cho anh nghe, dù bây giờ em không còn hát hay như ngày xưa nữa, ngón đàn từ ngày anh đi cũng trở nên chai cứng vì thời gian, từ ngày anh mất em cũng giấu luôn chuyện mình biết chơi đàn, thi thoảng chỉ đi hát cho đỡ nhớ. Mà tự dưng sao em lại nhớ cái ngày xưa đó quá anh à. Những ngày anh đàn cho em hát trong phòng trà của anh. Cái phòng trà nhỏ xinh nơi con đường nhỏ thân quen mà giờ đã là đại lộ lớn rồi, dường như em không còn định hình được vị trí đó nữa ... Anh vẫn thích em hát mộc, anh nói em hát mộc nghe rất nhẹ nhàng, anh thích, khách
quen cũng thích ...

Lần nào lên thăm anh không mang hoa, thì em kể chuyện, không kể chuyện thì em làm thơ, tất cả anh đều thích có đúng không?! Anh cười rồi đó, lúc nào cũng cười thật hiền sau khung ảnh ...
Lần này ưu ái cho anh hơn vì con số tròn chẳn 20 nên em vừa mang hoa, vừa làm thơ, vừa ôn chuyện cũ cùng anh và sẽ hát cho anh nghe nữa ...

Hoa thì em đã đặt vào nhà anh rồi, đàn và hát em cũng đã hát xong rồi, chuyện ngày xưa em cũng kể lại cho anh thật tỉ mỉ rồi ... Thôi đừng buồn nữa, em đọc thơ anh nghe nè!

Thăm Anh Ngày Thu Vắng

Nhặt tiếng đêm thở dài
Em xâu thành từng chuỗi
Từng chuỗi nhớ về anh
Hai mươi cái xuân xanh
Nghe đời mình hiu quạnh
 Em không vừa tay níu
Vuột mất anh thật nhanh 
Đời người phủ rêu xanh
Rồi đến ngày rêu úa
Mặn, đắng, chua, cay, ngọt
Rơi từng giọt qua tay
Làm ướt đôi mi gầy
Em ngày xưa còn đó
Anh giờ khuất chân mây
Lối  xưa về bỏ ngõ
Ngoài trời mưa vẫn bay 
Lên thăm anh lần này
Nghe đời sao cô lẻ
Lạc mất một bàn tay
Cung đàn đâu còn hay
Như ngày xưa anh hát
Chuyện cây đàn bỏ quên
Bài không tên còn đó
Cuối cùng rồi mất nhau 
Em vỗ từng phím nhẹ
Hát lần cuối anh nghe
Đàn bỏ quên ngày nọ
Bụi phủ mờ trên dây
Bài không tên ngày đó
Em hát cho đời mình
Mà anh vẫn lặng thinh
Trong chiều vàng nhạt nắng
Ngọn đồi thật vắng lặng
Câu ca cũng nát nhàu
Nghe đời mình thật đau...


Một ngày thu tháng 8/2014

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Tháng tám


Tháng tám
Cái sắc thu vàng của miền nam không có nhưng tôi cũng cảm nhận được trong hơi gió chút dịu mát của mùa thu, mà sao chẳng thể làm tôi vui hơn được.

Tháng tám
Trở giấc giữa đêm khi nghe có tiếng gọi văng vẳng từ xa vọng về "Mẹ ơi!" là lòng tôi lại quặn thắt, lại chông chênh, lại xót xa, lại vừa vuột mất một bàn tay bé nhỏ, tôi rơi vào khoảng không bất định  ... Nên tôi cũng sợ mình thức giấc giữa đêm. 

Tháng tám 
Trời vẫn còn mưa, nên tôi chẳng thể nhìn thấy ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh của tôi vào những đêm mưa đó, buồn đến nao lòng, và tự ủi an mình, bé con của tôi đã đến được thiên đàng.

Tháng tám
Những cơn bão dữ cũng đến, gió cũng thật mạnh, những hạt mưa trĩu nặng trong gió, quất vào mặt tôi rát buốt ... như giận hờn, như trách móc sao tôi để anh nằm lại một mình trên đồi cao.

Tháng tám
Anh đi trong sắc thu vàng của chậu hoa cúc trên bệ cửa sổ căn gác nhỏ tôi trọ. Sau vài ngày anh đi, từng cánh, từng cánh rời đài hoa rồi rơi tả tơi trong cơn gió thu lùa qua ... Tôi chơi vơi không vừa tay níu ... Anh mãi không về...

Tháng tám
Chỉ còn vài ngày nữa tôi lại mang cúc vàng lên thăm anh. 19 năm, 19 cái thu vàng đều mưa, 19 không phải là một con số lớn nhưng cũng không phải là một con số nhỏ cho một đời người...

Năm nay, con số đó sẽ tròn 20. Tôi vẫn không vừa tay níu, chỉ nghe đời mênh mang...