Duyên đi là duyên cạn
Duyên ở là duyên sâu
Tranh giành chi hở chị
Đến phút cuối được gì
Mượn danh người rủ bỏ
Cứ nghĩ là được thương
Tự tay mình bôi nhọ
Thanh danh gầy một đời
Thương chị nhiều hơn trách
Cuồng si người đàn ông
Chẳng thật dạ chung lòng
Để chị luôn cô quạnh
Đời buồn nhưng không lạnh
Ngoài kia nhiều người thương
Chị mở lòng ra nhé
p/s: Không ai mang vừa đôi dép của chị và cũng không ai bước thay cuộc đời của chị đâu... Hãy mang vào, ngẩng cao đầu và học học cách buông chị nhé!