Duyên đi là duyên cạn
Duyên ở là duyên sâu
Tranh giành chi hở chị
Đến phút cuối được gì
Mượn danh người rủ bỏ
Cứ nghĩ là được thương
Tự tay mình bôi nhọ
Thanh danh gầy một đời
Thương chị nhiều hơn trách
Cuồng si người đàn ông
Chẳng thật dạ chung lòng
Để chị luôn cô quạnh
Đời buồn nhưng không lạnh
Ngoài kia nhiều người thương
Chị mở lòng ra nhé
p/s: Không ai mang vừa đôi dép của chị và cũng không ai bước thay cuộc đời của chị đâu... Hãy mang vào, ngẩng cao đầu và học học cách buông chị nhé!
Mẹ có lời khuyên dành cho con
Trả lờiXóaMiệng nói AN mà Tâm con nghiệt ngã
Con nói chuyện về người ta như thế
Tưởng con nhẹ nhàng mà tâm địa con đen
Hãy nghĩ đến mình, thân mang 2 đữa con
Mà bên cạnh con chỉ toàn băng giá
Đủ biết được con sống "tốt" thế nào con ạ
Đừng bon chen tranh đôi giày ko phải của con
chào chị Quách Thanh Nhàn
XóaCám ơn chị đã ghé qua blog, lẽ ra chị phãi chạy ra Đà Nẵng mới phải vì cái người đàn ông nhỏ hơn chị cả chục tuổi mà chị gọi là chồng ấy. anh ta sắp cưới vợ ngoài đó.
Còn đôi dép kia, chẳng phải chị bằng mọi cách muốn vợ tôi làm cho chị đó sao, nể mặt anh bếp trưởng, vợ tôi đã làm cho chị rồi còn gì, có ai tranh với chị đâu.
Đừng mượn danh người khác, cũng đừng đòi làm mẹ vợ tôi. Hãy làm tốt vai trò là người mẹ của con chị là được rồi.
Hoàng Nhật Minh.