Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

Lãng đãng



4h45, người vẫn còn ê ẩm vì 39 độ - nóng - lạnh của đêm vẫn còn vạ vật trong người. Vậy mà, tự dưng muốn ngắm bình minh trên biển quá... 
Khoác thêm áo, tôi đi..


Vẫn là bãi cát ngày xưa hay ngồi mỗi sáng  biển có vẻ yên ả... tôi ngồi đợi bình minh... cảm giác rất bình yên, rất nhẹ nhàng như cái ngày xưa ấy... tuyệt!
Trời hừng sáng, cái vệt đỏ cam dần nhô lên, tôi vẫn háo hức đếm từng giây trôi qua để được ngắm trọn vẹn cái lòng đỏ của tự nhiên...thích 
Tự dưng lúc đó tôi bật cười, sao mình như trẻ con ... mà đúng chất của mình thật rồi... vui... 


Mặt trời đã nhô hẳn lên khỏi mặt nước, hắt những tia nắng đầu tiên của ngày cuối tuần lên vạn vật... Cái thực thể nhỏ bé của tự nhiên là tôi cũng thấy mình vui với cảm giác của ngày nhỏ... nhẹ nhàng và bình yên.. nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu...lắng tai nghe thanh âm của sóng ... thật thích.
Chợt nghĩ, nếu có anh và con lúc này thì ... còn gì bằng... tự dưng lại mơ, lại tự cười mình ... kéo cao cổ áo ... về thôi.

2 nhận xét:

  1. (cảm giác rất bình yên, rất nhẹ nhàng như cái ngày xưa ấy.)
    phút hạnh phúc ấy luôn đồng hành cùng Ngọc Anh nhá.

    Trả lờiXóa
  2. Lúc nào Ngọc Anh cũng muốn được như thế :) ... Cuối tuần a cũng an yên a nhé!

    Trả lờiXóa