Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Anh vẫn cần em



Nếu nghe Ngọc Lan hát bài này thì tôi thật sự không thích lắm vì nó làm cho người ta buồn càng buồn thêm ... Còn nghe
nhạc sĩ, ca sĩ Ngọc Trọng (là em ruột của Văn sĩ Nguyễn Ngọc Ngạn) hát thì cảm giác rất lặng rất nhẹ nhàng vì đây là sáng tác của chính ông. Còn nghe Don Hồ hát thì cũng không hẳn là hay nhưng bản phối này dù lâu lắm rồi nhưng khi bản thân tôi nghe nó có chút gì đó bay bổng nhẹ nhàng, không van xin không buồn tha thiết nhưng lại rất sâu lắng làm ta nghe xong cứ muốn nghe thêm lần nữa...
....
Ta còn ngồi đây giữa chốn hoang vu
Ly cà phê đắng từng giọt xuống êm đềm
Men tình chất ngất, dòng buồn xót xa đầy vơi
Dáng xuân xưa giờ chỉ biết mong chờ

Cái hay ở chỗ là ngồi giữa chốn hoang vu mà ly cafe đắng nhưng lại rơi rất êm đềm...1 sự đợi chờ hết sức dịu dàng và bay bổng để:

Anh vẫn cần em bên đời sóng vỗ mênh mang
Cho bớt cô đơn đêm về phố vắng thênh thang

Để cảm nhận và hồi tưởng:

Liên khúc yêu đương hôm nào ngồi hát bên nhau
Kỷ niệm đêm cuối chia tay, em về bên ấy ...

Ừ, thì dù cho sau này có xa cách nghìn trùng thì người đàn ông này vẫn sống với cuộc tình của mình, một sự thủy chung trong tâm tưởng, rất cảm động, rất đời, bởi mỗi cuộc tình đi qua đời nhau là 1 dấu ấn không thể phai mờ, mà không phải cuộc tình đến sau là để thay thế cho cuộc tình đến trước được .... Thế nên,

Dù mai xa cách, chỉ biết yêu em
Một lần ân ái, ngàn đời nhớ nhau hoài
Em về bên ấy từng chiều có nghe ê chề
Tiếc nhau chi mảnh đời lúc xuân thì.

Nghe xong cứ thấy xao xuyến "tiếc nhau chi mảnh đời lúc xuân thì", cái tình cảm này mộc mạc chân chất mà đậm mãi về sau...
Nghe để cảm nhận, nghe để hiểu rằng người đàn ông này đã yêu bằng chính cuộc đời của mình....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét