Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Vô Thường

Giá như người đừng khơi lên chiến cuộc
Em sẽ thấy mình trân trọng nhiều hơn 
Rồi phải chi người biết vừa kịp lúc 
Thế mới là đáng bậc tài cao

Vẫn có nhiều cách để test nhau
Sao cứ phải làm đau người khác
Buông làm chi những lời buốt rát
Người có vui khi nhận về mình

Và một người ở giữa lặng thinh
Cho đến khi ngôn từ bùng nổ
Rồi tất tả gánh đòn lấp lổ
Nhưng nửa chừng đổ hết sang em

Bậc tiền bối, trượng phu phải biết
Làm thế nào đừng để tiếc về sau
Chẳng có ai tự tại ở trên cao
Để có thể là thánh nhân thiên toả

Đời vô thường em chỉ là cây cỏ
Muốn an yên tự tại ở trên đời
Nên chiến cuộc xin đừng khơi thêm nữa
Lấp lổ rồi xin người cứ thản nhiên

Còn em sẽ tìm đến chốn thảo nguyên
Nơi yêu thương mênh mông trên đồng cỏ
Sẽ có người không ngại ngần nắng gió
Chở che em đi suốt quãng đường dài.

15/01/2015

2 nhận xét:

  1. Qua thăm nàng cùng con trai yêu!
    Đọc bài thi nhiều tâm trạng quá! Hãy buông bỏ và yêu nhau đi nàng ạ! Thế gian sáng tối lẽ thường nàng ôi! Vui nhiều và ấm áp cuối tuần nàng nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uh, mình buông mà nàng, có bắt đâu chứ... chút thi cho đời thêm vị, ngọt nhạt đắng cay đã từng... có gì làm khó mình được chứ :)
      Nàng cũng ấm áp trong những ngày này nhé!

      Xóa