Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

CÓ CHẮC LÀ NGƯỜI DƯNG

Cứ xem nhau như người dưng
Điều đó có làm anh ngừng nhớ?
Em bao lần yêu, bao lần tan vỡ
Khóc cuộc tình người
Sao vẫn khờ dại thương anh ...

Chúng ta từng hẹn thề cái thuở tuổi còn xanh
Ẩm ương nên tự tin rằng vết thương sẽ chóng lành trong thoáng chốc
Ai biết rằng trái tim mình ngốc
Nên cứ đau
Cứ cô độc
Cứ chờ ...

Chúng mình từng mong một chuyện tình đơn sơ
Mà nắm chặt tay băng qua những nghi ngờ, tổn thương, bão tố
Để mỗi sáng nhìn cuộc đời trôi qua ô cửa sổ
Êm đềm nói thương nhau ...
Em biết rằng anh đau
Mất bao lâu để một người đàn ông quên mối tình đầu em không dám chắc
Những phút giây một mình, trầm mặc
Có lẽ anh cũng dằn vặt mình vì để mất em

Vậy mà chẳng ai dám bước thêm
Một chút tổn thương
Một chút tự cao
Một chút yếu mềm
Cứ chia bước đường thành hai lối
Anh nói dối
Đối với chính mình, em cũng ba hoa
Rằng chẳng có gì tồn tại giữa chúng ta.

Biết là mọi chuyện sẽ qua
Biết là ai cũng cần một mái nhà yên ấm
Có nghĩ gì đâu chuyện ngày xưa ương ẩm
mà vẫn chợt giật mình khi ai đó gọi tên.

Mà tự trong tim mình cứ mãi chênh vênh ...

Lê Hồng Mận


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét