Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Sài Gòn mưa và em nhớ!



Anh,
Em rất sợ những ngày cuối tuần, không có anh, không có con bên cạnh, dù nửa buổi chiều mình đã trò chuyện trên zalo ... em muốn nói với anh thật nhiều thật nhiều mà lời cứ ứ nghẹn...nỗi nhớ cứ che lấp hết những điều em muốn nói...

Cuối chiều
Nơi khoảng sân nhỏ tận lầu 3 em thuê bên Gò Vấp, nhìn mặt trời dần chìm xuống, từ hướng sân bay, một chiếc vừa cất cánh lên làm em lại nhớ ngày anh đi... nghe chông chênh một khoảng đời...
Chợt nhớ câu nói của anh "Nếu cạp đất ăn được, anh muốn mỗi ngày đều ở bên 2 mẹ con" ... Lần này anh đi bao lâu thì về em cũng không biết nữa ... chỉ biết đợi thôi.

Tối nay, Sài Gòn mưa rả rích
Tầng dưới, gia đình chủ nhà tíu tít bên mâm cơm nghe ấm cúng lạ. Lại nhớ bữa cơm chiều em làm cho anh và con ...
Giờ này một mình trong căn phòng nhỏ, em loay hoay chưa biết làm gì cho cạn ngày ngoài việc học, nhớ anh và con...
Sài Gòn mà mưa rả rích thì đáng sợ lắm ... nhốt con người ta vào nỗi nhớ, cái nhớ cũng ẩm ương xanh xao trong những ngày cuối năm...

Sài Gòn mưa và em nhớ!

(Giờ em lại thì thầm bài Nỗi Nhớ của Phú Quang)