Gần 40 tuổi mà cô vẫn trẻ như mới ngoài 30. Mọi người gặp ai cũng bảo thế. Lúc nào cô cũng nói cười vui vẻ. Còn đôi mắt, nếu mới nhìn thoáng qua cứ như biết cười, chỉ những người tinh ý mới thấy hết được những u buồn ẩn sâu bên trong lúc nào cũng ươn ướt.
Bạn bè lúc buồn cứ hay gọi cô, cô ngồi nghe hết chuyện của họ như nghe chính cuộc đời mình, bạn bè cũng mượn bờ vai cô mà khóc, có khi cô cũng khóc cùng họ. Buồn đau của họ cứ thế được cô xoa dịu đi, từ từ và nhẹ nhàng.
Anh là một trong số những người bạn đó, lâu dần anh xem cô là tri kỷ của mình ... nên anh cũng thường xuyên gọi hay nhắn tin cho cô để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống... có lúc gọi chỉ để nghe cô cười khanh khách qua điện thoại, để biết cô vẫn bình an đi giữa cuộc đời này mà không có bờ vai nào đủ rộng và vững vàng để cho cô dựa vào, anh thấy thương cô vô cùng... Không thể khác được, anh hiểu cô rất nhiều vì có lần cô nói, bờ vai anh rộng lắm nhưng chúng ta chỉ là tri kỷ để đi cùng nhau đến cuối cuộc đời, như vậy sẽ đẹp hơn.
Nhìn cô đau nổi đau của riêng mình anh cũng chỉ có thể nói em cứng rắn để làm gì chứ, mạnh mẽ để dành cho ai? Nếu muốn thì cứ khóc trước mặt anh, sao cứ phải nén lại làm gì, lần nào cũng chỉ thấy em rưng rưng rồi thôi... giọt nước mắt không rớt xuống được, như thế thì đau lắm em biết không???
Ừ, thì đau lắm, nên đêm về, cô vẫn hay để nước mắt rơi tự do, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ cô mới khóc cho chính mình... Khóc vì những ấm ức, khóc vì tủi thân, khóc vì sự áp đặt của người khác dành cho cô, khóc vì những quyết định của người khác dường như là buộc cô vào chuyện đã rồi mà không cần hỏi ý kiến của cô... Và khóc cho cả sự thờ ơ và bội bạc của người...
Cô chưa từng nói với ai về tận cùng những tuổi hờn của mình, chỉ sợ làm buốt lòng mình thêm, sợ người khác thương hại mình nên im lặng và xem đó là mặc nhiên không thể khác được.
Có 1 lần duy nhất cô tự hỏi tại sao số phận lại thích cợt đùa với cô, rồi không tìm được câu trả lời, cô nuốt ngược tất cả vào trong, nén thật chặt vào phần ngực trái và nuôi dưỡng mầm sống của riêng mình, biết là ngày tháng tới sẽ vất vả nhiều hơn, cũng chưa biết phải đối mặt thế nào với hiện thực ... nhưng cô tin "Chúa đóng cửa này thì sẽ mở cửa khác cho con".
Như Phong Việt từng nói: "nếu cuộc đời này suôn sẻ, nước mắt còn biết dành cho ai?"
P/s: "Viết đi mà, viết gì mình nghĩ, mình vui, mình giận, mình buồn...kể cả chuyện trống vắng, hụt hẩng của riêng mình." - VL