Muộn mất rồi...họ đã
nói thương em
Mai anh sẽ trở thành
kỉ niệm
Đừng khóc anh ơi! cho
mùa Đông thêm tím
Cho bông Cải vàng rũ
sắc
cánh hương phai
Muộn mất rồi anh
em phải lấy chồng đây
Khi tuổi tác chẳng
chờ em thêm nữa
Khi môi mắt em không
còn mang màu lửa
Để yêu anh, thương
anh
quên mất cả chính
mình
Muộn mất rồi anh
đêm chẳng phải bình
minh
Nó tĩnh mịch, cô đơn
và bóng tối
Mà em vẫn cứ tin dại
khờ đem đánh đổi
Thanh xuân buồn ai
trả lại riêng mang?
Muộn mất rồi anh
duyên số đã lỡ làng
Em đi nhé!
xin bình yên ở lại
Như mùa Thu kia cũng
rồi xa xôi mãi
Khi bông Cúc gục đầu
rệu rã
giữa phố Đông...
Muộn mất rồi anh...
em chỉ tựa đóa Hồng
Chưa kịp thắm đã tàn
sao có thể...?
TTV
sao anh không nói khi còn có thể
Trả lờiXóađể bây giờ nuối tiếc cũng bằng không
Dạ, cha81cla2 họ không tiếc đâu anh ơi...
Xóa