Nửa khuya, ở
cái nơi như nhà mình nó vắng lặng đến tê người, trăng chiếu qua cửa sổ rọi vào
nhà cứ vằn vặt đến nao lòng... Bổng đâu có tiếng khẩu cầm thổi bài Đêm Đông của
Nguyễn Văn Thương nghe cứ dìu dặt làm mình khó ngủ lại càng thêm thao thức....
Những âm điệu của nó cứ xoáy vào cái khoảng lặng vốn đã ngủ yên ở ngực trái rồi .. giờ tiếng khẩu cầm kia làm xao động 1 vùng bình yên...
Cây khẩu cầm anh tặng lúc dạy em thổi cũng cất vào ngăn tủ kể từ ngày anh đi, giờ cũng nhạt màu theo thời gian ...
Hòa theo tiếng khẩu cầm kia, em cũng thổi lại bài Đêm Đông của ngày xưa mà nghe chạnh lòng làm sao ...
Những âm điệu của nó cứ xoáy vào cái khoảng lặng vốn đã ngủ yên ở ngực trái rồi .. giờ tiếng khẩu cầm kia làm xao động 1 vùng bình yên...
Cây khẩu cầm anh tặng lúc dạy em thổi cũng cất vào ngăn tủ kể từ ngày anh đi, giờ cũng nhạt màu theo thời gian ...
Hòa theo tiếng khẩu cầm kia, em cũng thổi lại bài Đêm Đông của ngày xưa mà nghe chạnh lòng làm sao ...
Nhớ anh em viết mấy câu thơ này!
Tiếng Đêm
Khẩu cầm ai thổi đêm khuya
Làm rơi giọt nhớ vấn vương môi mềm
Trăng khuya rơi rớt bêm thềm
Gởi vào trong gió nổi sầu biệt ly
Nghìn trùng cách trở còn chi
Anh giờ xa khuất em còn dương gian
Anh đi nhẹ thể chẳng màng
Để em ở lại đa mang một đời.
Ngọc Anh
Hùi đó anh cũng hay chơi bài Đêm Đông với cây harmonica đấy NAnh Hihi Bi chừ thấy NAnh ray rức với giai điệu này qua âm thanh của khẩu cầm ... tự nhiên ngậm ngùi lạ
Trả lờiXóaGiờ già rùi anh àh nên đôi khi cứ hoài niệm mãi ...
XóaUhm ! hãy nhớ về ngày xưa nhưng đừng chìm vào đó nhoa
Trả lờiXóaChìm ở chổng là chít lâu òy .. đâu có lang thang bờ lốc bờ liếc zề chứ ..kikiki....
Xóa