Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

 


Đêm nay, đêm cuối cùng trước lúc đi xa và không biết đến bao giờ mình có thể gặp lại nhau..có lẽ định mệnh đã an bài như anh từng nói nếu chúng ta có duyên mà không có nợ ... câu nói bỏ lửng đó của anh em hiểu.. vì đó là thực tế...
Đêm nay, chợt nghe bài hát này làm em nhớ về anh, nhớ về đêm mưa cuối cùng mình được ở cạnh nhau...lạnh, rất lạnh... em đã mặc chiếc áo của anh suốt đêm ... Khi đó, anh còn nhớ không, em đã hỏi "anh có biết tại sao em lại mặc áo anh không?"..câu trả lời của anh rất tức cười "Vì áo anh là hàng hiệu mà.." anh cười dòn tan sau câu nói đó, thực ra em biết anh hiểu câu hỏi của em nhưng vẫn cứ thích đùa..
Từ lâu em đã quen hơi ấm của anh, quen cả mùi cơ thể anh ... và em muốn anh giữ lại
chút hương nồng từ em để mỗi khi đi xa, anh không phải nhớ ...
Không biết đó có phải là định mệnh không nhưng hiện thực đã đẩy anh rời xa em.. xa thật xa...
Không biết có khi nào trong đêm anh đã gọi tên em chưa, nhưng những cái offline anh gửi đủ để em hiểu ...dù chúng mình không "nợ" thì em vẫn là 1 phần đời của anh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét